[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 56: Con Đường Hoa Anh Đào Thập Lý
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Hoseok ấp úng bắt chuyện với Yoongi, mặt bỗng đỏ bừng tựa trái cà chua, ngượng nghịu không tả nổi.
  • Hắn cười, thở hắt ra, quyết định thuận theo đó để trêu chọc sóc nhỏ.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Em quyết định gả cho tôi rồi sao? Tự nguyện sớm quá ta?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Này, anh đừng!!!
  • Quả nhiên thiếu niên ấy bị nắm thóp, toan muốn hất tay mình ra khỏi cái nắm chặt kia nhưng hắn đã kịp giữ em lại, không cho buông.
  • Người đàn ông ấy thu lại nụ cười bông đùa, nghiêm túc nói với em:
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hoseok à, hiện tại tôi chưa đủ chín chắn để hứa với em điều đó. Nhưng sau này, tôi muốn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho em...
  • Không đợi hắn kết thúc lời tỏ bày của mình, Hoseok đã túm lấy cổ áo Yoong kéo tới sát mặt mình. Em chẳng do dự bất cứ điều gì nữa, mạnh bạo hôn lên mép môi hắn tạo thành một tiếng 'chụt' ngọt điếng người.
  • Yoongi được đối phương bất ngờ chủ động chỉ biết ngơ ngác, mặt ngẩn ra hiện rõ trầm trồ. Hắn không dám tin em vì lời đó của mình mà lại kích động như thế. Thoạt hắn kéo em trở lại, đỡ đầu em từ phía sau gáy, miệng hé mở để ngậm trọn vành môi kia.
  • Kĩ thuật hôn của hắn vốn khéo léo trước giờ - đó là điều không thể phủ nhận ở kẻ ngạo mạn với sự "ngông" chất ngất này. Hoseok bị hôn đến mơ màng, em ấn tay lên ngực người kia để đẩy hắn ra, vậy mà sau bao lần vẫn không được. Bị cuốn vào câu chuyện tình ngọt ngào giữa tiết trời xuân sang ấm áp, giữa chốn ngàn hoa đẹp tựa thiên đường, Hoseok ấy không dám tin rằng bản thân cũng sẽ được tận hưởng một ngày đẹp như mộng ước thế này trong đời mình.
  • Vừa lúc hắn rời khỏi em, để lại một sợi chỉ bạc se kết duyên phận hai người. Hai má Hoseok đã đỏ bừng, muốn quay đi nhưng Yoongi tinh quái nhanh trước em một bước. Gã tiếp tục nắm lấy tay em như lúc trước, đoạn rảo chân thật nhanh để sóc nhỏ không có bất cứ cơ hội cự tuyệt nào.
  • Khi đi đến gần cuối con đường, tim Yoongi có dấu hiệu co thắt dự dội, đồng thời tầm nhìn trước mắt bắt đầu loáng thoáng mờ đục đi. Hắn nén tiếng thở dốc, bình tĩnh nắm chặt tay em, nghiến răng kiên nhẫn đi tới cuối cùng.
  • Trong lúc Hoseok còn đang chạy quanh đó để reo hò vì mình đã chính thức vượt qua giới hạn của bản thân khi có thể kết thúc quãng đường dài miên man, tít tắp ấy mà không hề nghỉ mệt giữa chừng thì Yoongi lại lặng lẽ ngồi xuống phiến đá cạnh bên, khom người xuống, vùi đầu giữa hai tay mình mà thở hồng hộc tựa như một kẻ đã đến lúc sức tàn lực kiệt.
  • Vào thời khắc đẹp đẽ khi cơn mưa phùn bất ngờ rải khắp một vùng Hwagae diễm lệ, khiến cho những cánh hoa anh đào cũng vì thế mà trút xuống tới tấp, reo rắc hơi thở của Nàng xuân phủ vây khắp một lượt các vị khách du ngoạn.
  • Giữa lúc nhân loại đang nhộn nhịp hưởng thụ sắc xuân mơn mởn, sự sống trong linh hồn cằn cỗi của kẻ đó lại đột ngột chết đi.
  • Min Yoongi ôm lấy ngực trái, cào cấu nơi đang lịm đi vì đau đớn đó tựa như muốn móc trái tim đang chậm rãi chuyển nhịp kia ra ngoài mà bóp nát nó trong vô vọng. Hắn cũng chính thức đi tới giới hạn chịu đựng cuối cùng, ngay sao đó rơi tự do xuống bên dưới, cơ thể thu lại gục trên nền đất được trải đệm hoa ẩm lạnh.
  • Hoseok quay một vòng, trong dòng người đông đúc lại qua, lọt thỏm vào tầm mắt chính là hình ảnh người em thương trong phúc chốc ngã quỵ. Nụ cười tươi rói trên môi vụt tắt, liệu rằng lời hứa chỉ cách đó chưa lâu có còn linh nghiệm nữa không?
  • Em cũng chẳng biết nữa. Nhưng... có lẽ đã tắt ngấm hi vọng rồi.
  • ...
  • Nửa đêm, chập chờn nghe thấy tiếng máy móc kêu 'tít tít' đều đều, Yoongi bỗng dưng vùng dậy khỏi cơn mộng mị, trợn trừng mắt nhìn quanh như kẻ điên mất trí. Hắn vừa từ cõi chết trở về, vậy mà lại không mảy may quan tâm đến tính mạng mình, vừa lấy lại ý thức đã điên cuồng tìm kiếm em.
  • Đối diện với sự sốt ruột và lắng lo thấp thỏm trong lòng hắn là hình ảnh của bé con nằm ngả mình bên mép giường bệnh, áp má kề mu bàn tay mà ngủ ngon lành.
  • Trái tim Yoongi thắt chặt lại trong khoảnh khắc, không dám thở mạnh bởi lẽ sợ rằng em đã phát hiện ra chuyện căn bệnh quái ác hắn luôn giấu kín kia. Yoongi chẳng lay em dậy, chỉ lặng lẽ xốc người Hoseok lên cao, đặt trước cơ thể mình như cách mà ngày bé đã ôm khư khư chú gấu bông yêu thích nhất.
  • Thoạt người đàn ông ấy nhắm hờ mắt lại, thở hắt ra một hơi nhọc lòng. Tâm trạng hắn rối ren tựa tơ vò, không biết nên giãi bày cùng ai. Hắn theo quán tính nhìn xuống khuôn mặt đang nghiêng nghiêng, gò má tròn ủm của sóc bông tựa ghì lên ngực hắn, Yoongi theo quán tính nhấn đầu ngón trỏ vào trong khuôn miệng đang mở ra chút ít của em.
  • Sau cùng, hắn rốt cuộc vẫn không kìm lòng được mà hôn trộm Hoseok một cái thật khẽ khàng, mi tâm xô lại, đau đớn chẳng đành nói cho em biết.
  • Bởi lẽ chàng trai đó mãi mới có được hạnh phúc của riêng mình, hắn không nỡ cướp nó khỏi em dù chỉ một ngày.
  • ...
  • Tản sáng cũng là lúc Hoseok thức dậy, bắt đầu một ngày mới.
  • Chợ Hwagae đã trở lại với dáng vẻ thường nhật vốn có của nó, cậu cũng phải về mở tiệm đón khách thôi.
  • Khi sóc bông toan vươn vai để khởi động chân tay, bỗng tim thắt lại khi nhận ra mình đang nằm chễm chệ trên người bệnh nhân là Yoongi kia. Cậu giãy giụa muốn nhảy xuống vì biết bản thân đã vô ý làm phiền hắn, nhưng rồi cánh tay đang vắt ngang eo em đã siết lại mạnh mẽ hơn, ý như Yoongi biết rõ điều đó, và hắn cho phép em làm vậy.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Em đừng nghĩ gì cả.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Hả?
  • Nghe giọng Yoongi bất chợt vang đều đặn bên tai mình, Hoseok ngẩng mặt nhìn hắn, toàn thân bị người ấy giữ chặt không cho cử động dù chỉ chút ít. Ý định về việc rời khỏi cơ thể hắn đã hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó là một câu trả lời lửng lơ, lộ rõ vẻ ngây ngốc của sóc bông.
  • Hắn vẫn chẳng chút dao động, nét mặt lạnh tanh kèm theo ánh mắt ngái ngủ, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt. Trời đang mưa lất phất, từng giọt nước lạnh toát mà Mẹ thiên nhiên rải xuống liên tục đập vào tấm kính khiến nó trở thành một màng mỏng ngập trong hơi sương, vẫy gọi Yoongi thoát khỏi vùng không gian ngột ngạt bên trong bệnh viện.
  • Hắn rất muốn đứng dậy, cùng Hoseok rời khỏi nơi ảm đạm, chán ngắt này để tiếp tục thưởng ngoạn, thăm thú cảnh sắc tuyệt bích mà nàng Xuân vẫn còn đang phát tán khắp đất trời. Nhưng đồng thời Yoongi cũng nhận thức được rất rõ rằng, việc linh hồn và xác thịt của bản thân ngày càng tách rời nhau, khiến hắn lúc mơ lúc tỉnh, khi lại đau đớn tưởng chừng chết đi sống lại, và rồi trống trải tựa như mất hết sức lực.
  • Hắn không thể cùng em trải qua mùa xuân xinh đẹp ấy, khi hoa anh đào thắm hồng con đường Hwagae, rải ngập lối nhỏ, cũng như cách mà hắn bất lực trước số phận đã an bài của mình vậy.
14
Chương 56: Con Đường Hoa Anh Đào Thập Lý